Tuy vẫn chỉ là dự đoán nhưng Ôn Văn nắm chắc suy đoán của mình tới tám chín phần mười, vì thế không cần phải khó nhóm quái nhân nhím biển này nữa.
Nhưng cứ vậy thả chúng đi cũng không được, sao biết được chúng có lừa gạt hay không chứ.
Vì thế Ôn Văn túm thủ lĩnh tộc nhím biển tới một nơi hẻo lánh, đưa tay trái hướng về phía quái nhân nhím biển, sợi xích màu đen vươn ra ngoài chui vào trong cơ thể quái nhân nhím biển.
Trong tiếng kêu rên giống như heo bị chọc tiết của quái nhân nhím biển, Ôn Văn hoàn thành việc trồng xích.
Lúc Ôn Văn dẫn theo quái nhân nhím biển tiều tụy quay trở lại trước mặt đám quái nhân nhím biển khác, tất cả quái nhân nhím biển đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Nhân loại này chính là ma quỷ!
Bởi vì Ôn Văn không nhốt thủ lĩnh quái nhân nhím biển vào trong trạm thu nhận nên không thể thông qua xiềng xích đã trồng để khống chế hắn, thế nhưng Ôn Văn có thể dựa vào xiềng xích để tìm quái nhân nhím biển này bất cứ lúc nào!
Nếu tên này lừa anh, như vậy Ôn Văn sẽ để tên này biết cái gì gọi là biến thái.
Thật ra thì nhốt bọn họ vào trong trạm thu nhận là biện pháp tốt nhất, thế nhưng Ôn Văn không xác định được là bọn họ có hại người hay không, xác xuất lớn là bọn họ chỉ là quái nhân chăn nuôi nhím biển mà thôi.
Trạm thu nhận chỉ giam giữ quái vật uy hiếp xã hội loài người, loại không xác định này Ôn Văn không muốn bắt.
Sau khi thủ lĩnh tộc nhím biển được thả trở về, hắn lập tức dẫn toàn bộ mấy chục tộc nhân xám xịt quay trở về trong biển.
Đứng trong nước biển, thủ lĩnh tộc nhím biển xoay người lại, hung hăng nói với Ôn Văn: "Nhân loại, thù hận của chúng ta đã kết, bọn ta chỉ là những kẻ nuôi trồng, một ngày nào đó chiến sĩ tộc nhím biển sẽ để ngươi biết cái gì là sức mạnh!"
Nói xong thì quái nhân nhím biển lặn vào trong biển, hắn cho rằng mình ở trong biển thì Ôn Văn sẽ không đuổi kịp.
Khóe miệt Ôn Văn co rút một chút, muốn để cái tên này biết cái gì là sức mạnh, chỉ là anh lập tức lắc đầu, anh không có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này. Ôn Văn tới khu hành chính của trấn Tỉ Dực, tìm được ghi chép về thị trấn này.
Căn cứ vào một ít tài liệu lịch sử, Ôn Văn xác định được suy nghĩ của mình cơ bản không sai, những suy đoán trước đó rất gần với chân tướng của trấn Tỉ Dực này.
Có điều Ôn Văn vẫn còn nghi hoặc một chút, người dân trong thị trấn ăn nhím biển lâu như vậy, vì sao tới tận bây giờ dịch bệnh mới bùng nổ chứ? Mấu chốt làm oán niệm của số xương cốt kia hoàn toàn bùng nổ là gì?
Trong lúc đang suy nghĩ thì Ôn Văn cảm nhận được một trận chấn động, huy hiệu nhân viên thu nhận ở trên ngực ấm lên, có nghĩa là quái vật rất nguy hiểm đối với anh xuất hiện!
Dựa vào độ ấm của huy hiệu, Ôn Văn dự đoán quái vật mới xuất hiện ít nhất cũng phải có thực lực cấp Tai Nạn!
Ôn Văn nhìn thời gian một chút, phát hiện bây giờ là đúng mười hai giờ sáng, khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười: "Thị trấn này đúng là ngày càng thú vị."
Vì thế Ôn Văn đặt lịch sử thị trấn xuống, chạy khỏi nhà hành chính, nhảy lên vị trí cao nhất nhìn ra xa xa, mơ hồ nhìn thấy một con quái vật to lớn.
Nhưng bởi vì làn sương mù nên Ôn Văn không thể thấy rõ đó là thứ gì, do dự một chút, cuối cùng Ôn Văn cũng chạy sang hướng đó.
Sau khi tới đủ gần thì Ôn Văn rốt cuộc cũng thấy được hình dạng của thứ đó, đó là một con nhím biển màu vàng thật to!
"Nó chính là nhím biển Hoàng Kim trong truyền thuyết.... vốn tưởng đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tồn tại.
Thể tích của con nhím biển Hoàng Kim ở trước mặt Ôn Văn tương đương với một chiếc xe tải hạng nặng, gai nhọn trên người giống như ngọn giáo thật dài, phần mũi nhọn khẽ ngọ nguậy di chuyển thân thể khổng lồ của nó bò vào trong trấn.
Sau khi tới gần, Ôn Văn cũng không tùy tiện ra tay, con nhím này có thực lực ít nhất là cấp Tai Nạn, không sử dụng thể chất quái vật, Ôn Văn rất khó đối phó.
Đột nhiên tựa hồ Ôn Văn nhận ra gì đó, vội vàng núp sau thân cây.
Sau đó một bóng người đen kịt từ trong thị trấn đi ra, hai tay phân biệt cầm hai món vũ khí, vọt tới chỗ con nhím biển Hoàng Kim to lớn kia.
Bóng dáng này ngoại trừ mắt và miệng thì tất cả các bộ phận đều đen kịt, giống như kẻ đứng sau trong bộ truyện Thám Tử Conan vậy.
Mà vóc người này Ôn Văn khá quen thuộc, lần đầu tiên khi Ngô Vọng tới tìm Ôn Văn chơi trò chơi đã phái một con rối như thế tới, trừ phi Ôn Văn chính tay tiêu diệt Ngô Vọng, bằng không anh sẽ không quên dáng vẻ con rối của người này.
"Đây là con rối hình người của Ngô Vọng, tên kia thế mà cũng dính vào chuyện này, nếu là hắn thì rất có khả năng sẽ làm ra chuyện bùng nổ dịch bệnh như thế này."
"Thế nhưng bình thường hắn thích chơi đùa đối thủ, không nên cầm vũ khí cứng đối cứng như thế...."
Ôn Văn phiền não cào cào tóc, tuy anh muốn tìm Ngô Vọng báo thù nhưng hiện giờ lại không muốn dính dáng tới Ngô Vọng, tên kia đang thay mình đội nồi, bị thành phố nước Oye thần bí đuổi bắt.
Vì thế Ôn Văn trốn sau thân cây, dự tính quan sát trận chiến, trước khi sự việc rõ ràng anh sẽ không tham dự vào chuyện này.
Bóng đen dữ tợn nhìn nhím biển rống to: "Đã hơn mười ngày rồi, con nhím biển đáng chết này sao lại không chết hả!"
Nhím biển Hoàng Kim khổng lồ giống như không phát hiện bóng đen kia, nó vẫn tiếp tục chậm rãi đi tới, mục tiêu của nó tựa hồ rất rõ ràng, trung tâm thị trấn hình như có thứ gì đó đang hấp dẫn nó.
"Lại không thèm nhìn tao, con súc sinh này, ăn sương trắng đau đớn của tao đi!"
Bóng đen kia dùng tay phải cầm kiếm dài chém một phát về phía nhím biển Hoàng Kim, một mũi băng nhọn bắn vào người nhím biển rồi ầm một tiếng vỡ vụn, nổ ra chút vụn băng.
Mũi băng này tuy trông rất đẹp nhưng uy lực thì chẳng bao nhiêu, không thể tổn thương được con nhím biển này một xíu xiu nào.
"Thứ quái vật này không ngờ lại mạnh đến như thế, thử chiêu ngọn lửa vui sướng của tao." Sau khi mũi băng thất bại, bóng đen cũng không tức giận, bắt đầu dùng cây kiếm dài màu đỏ bên tay trái chém một kiếm, lần này phóng ra quả cầu lửa.
Trong mắt Ôn Văn lóe lên một tia sáng kỳ dị, bóng đen này có chút thú vị.
Tựa hồ hắn phải dựa vào những loại vũ khí kia để chiến đấu, mà những vũ khí kia là do siêu năng lực hóa thành, uy lực xấp xỉ vũ khí siêu năng!
Hơn nữa vũ khí mà hắn có thể tạo ra tựa hồ không chỉ là một hai loại, khiên, áo giáp, dao găm, lưỡi hái, tất cả các loại vũ khí đều xuất hiện trong tay hắn.
Số vũ khí này tuy không mạnh nhưng nhìn lại rất thú vị.
Trong khi Ôn Văn bí mật quan sát, vũ khí trong tay bóng đen kia không ngừng thay đổi, trong miệng cũng phát ra tiếng hò hét làm người ta lúng túng.
"Nếm thử sấm sét phẫn nộ của tao này... xem bùn đất nhàm chán của tao..."
Những đòn tấn công này mặc dù không có cách nào gây ra tổn thương thực chất cho con nhím biển kia nhưng vẫn hấp dẫn được sự chú ý của nhím biển Hoàng Kim, làm nó đuổi theo bóng đen kia.
Có điều tốc độ của nó rất chậm, đuổi theo bóng đen này có chút cố sức, hơn nữa còn là rất chậm chạp, giống như không hề di động vậy.
Hai bên cứ vậy chiến đấu một cách nhàm chán, thời gian thoáng chốc đã trôi qua hai giờ, bây giờ là hai giờ sáng.
Nhím biển Hoàng Kim ngừng lại, bắt đầu bò ngược lại về phía biển, cho dù bóng đen kia ngăn cản thế nào thì bước chân của con nhím biển Hoàng Kim kia vẫn kiên định như thế.
Sau khi nhím biển Hoàng Kim tiến vào trong biển, lũ nhím biển phủ đầy thị trấn cũng rút đi như thủy triều, biến mất trong màn đêm.
Thị trấn tựa hồ lại khôi phục bình tĩnh...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo